Dưới dãy Chư Nâm
Chẳng ai có thể tin được khi rời trung tâm TP. Pleiku chừng 30 km về hướng Đông Bắc, giữa đại ngàn, men theo những ngả đường ngay dưới chân dãy núi Chư Nâm lại có thể tìm thấy một vùng bình nguyên xanh và xa thẳm; một cuộc sống yên ả, thanh bình hơn bất kỳ vùng đồng bằng nào trên đất nước Việt Nam thân yêu. Tôi đã mang tuổi thanh xuân của mình đi khắp nơi, thi thoảng lại ngẩn ngơ trước những chân trời mới mẻ, đường bệ. Nhưng ở đây, chỉ một cánh hoa xuyến chi nở ven đường cũng đủ làm lòng tôi thổn thức.
Khung cảnh dưới chân dãy núi dễ khiến lòng người mê đắm. Chiều tháng 8, mây đổ từng dải bông trắng xuống sườn núi, núi lại nghiêng nghiêng đổ mình xuống đồng, những cánh đồng xanh hút tầm mắt. Mùa đẹp và giản dị đến vô cùng. Lối vào triền ruộng, những thảm lúa non trải mình trên con nước đục. Tôi đắp tuổi mình lên màu xanh của lúa, thấy màu của thanh xuân. Thả ba lô ở vệ cỏ, bước xuống gần hơn, tôi đưa tay với lấy cánh chuồn chuồn đỏ chót đậu lênh đênh trên biển lúa; hít một hơi thật dài để tận hưởng chút thảo thơm của “hương đồng gió nội”. Nắng mềm và mảnh như sợi tơ, giăng ngược phía những cánh đồng lạnh tựa tháng giêng non. Dường như nắng không phải từ trên trời nhỏ xuống mà được ươm từ đất lên, màu nắng vàng xuộm mà vẫn rất tươi xanh. Đứng từ phía xa, phóng tầm mắt vào sát chân núi, có những mái nhà tranh dựng nhấp nhô, như ai giăng mắc vào vòm trời hun hút, thực gần mà cũng thực quá xa xôi. Đến khi mây ào ào đổ xuống vòm quanh chân núi thì những mái nhà ấy lại thành vệt sáng lốm đốm ở phía cuối trời.
Thi thoảng tôi vẫn thấy mình tựa như chiếc lá thu mỏng, muốn nương theo gió để tìm về chốn bình yên nào đó. Dãy núi Chư Nâm hùng vĩ như một vệt nắng đẹp đọng ở tim, khiến cô gái vốn thích sự chuyển dời phải bỏ lại ngày phố thị xôn xao để tìm về trong một chiều chấp chới. Tôi thích mảnh không gian dưới chân núi không vì sự hoàn hảo mà bởi vẻ đẹp theo cách rất riêng của nó. Một đầm trũng nước với hàng trăm chú vịt thả mình êm êm theo đàn; một vó bè lầm lũi giữa dòng; một con đò biếng lười ai đã bỏ quên từ lâu lắm; một đàn trâu thung thăng gặm cỏ, chốc chốc lại gục gặc cái đầu ra chừng thích thú; một vạt lau trắng rung rinh quanh bờ… Tất cả cuộn vào nhau thành một mảnh ghép quê hương trong trẻo, tinh khôi đến căng tràn.
Không nhiều người biết đến Chư Nâm, dãy núi nằm nép mình như chìm trong “giấc ngủ đông” chưa từng thức dậy ở một nơi xa thành phố. Sườn đồi vẫn thoai thoải, hàng cột điện vẫn im lìm giăng vào tận cửa núi. Xuyến chi vẫn vươn từng cánh mỏng, kiêu hãnh hơn bất kỳ loài hoa dại nào ven đường. Tôi “lia” chiếc máy ảnh cũ kỹ của mình, bắt lấy một khoảnh khắc đẹp của đồng. Nơi đó, có hình ảnh bác nông dân ngẩng lên cười một nụ như lúa mới được mùa, vẫy tay chào rồi trở về với ruộng như sợ chiều đến vội.
Cả buổi chiều tôi lang thang ở dưới chân dãy Chư Nâm, dãy núi tưởng chừng suốt đời im lặng. Tôi bắt đầu tin vào mây núi, cỏ hoa và tin vào những thiên đường trên mặt đất. Bước qua vục đất đẫm vết chân trâu, tôi quay về. Ba lô nặng đi vì xao động. Chợt nhận ra: góc lữ hành là góc chân trời mà ở đó, bước chân tôi nhẹ bẫng, tâm hồn tôi tự do…